Mặc dù, quy định niêm yết giá đối với các sản phẩm
bày bán trên thị trường đã có từ lâu, tuy nhiên cho tới nay các cửa hàng
nhỏ lẻ, khu chợ đầu mối vẫn cố tình “lờ” đi, khiến cho công tác quản lý
gặp nhiều khó khăn và quyền lợi của người tiêu dùng bị ảnh hưởng không
nhỏ.
Hàng “không có giá” tràn lan thị trường
Ngoài
các siêu thị lớn như BigC, Metro, FiviMart… theo quan sát của PV có đề
giá nghiêm túc, rõ ràng, còn đa phần các cửa hàng chợ, chợ cóc, shop
“vỉa hè” đều không gắn giá vào sản phẩm.
Dạo qua một số khu
chợ lớn trên địa bàn Hà Nội như: chợ Đồng Xuân, chợ Ngã Tư Sở, chợ Nghĩa
Tân,… hầu hết các mặt hàng bày bán đều không được niêm yết giá hoặc có
chăng cũng chỉ niêm yết một số mặt hàng trưng bày.
Hàng hóa bày bán công khai không niêm yết
Tại
chợ đầu mối Đồng Xuân chuyên bán buôn cho các tiểu thương với số lượng
lớn rất nhiều mặt hàng đều không ghi giá. Số ít được niêm yết giá, còn
lại đa phần đều không ghi giá, cụ thể ở những thực phẩm phổ biến như đồ
khô, trái cây cho tới giày dép, túi xách, quần áo…Đặc biệt, quần áo ở
khu vực chợ Đồng Xuân, người bán sẽ tùy theo số lượng mua mà định giá.
Tương
tự, tại chợ Xanh (Cầu Giấy), chủ cửa hàng chỉ ghi giá vào một số mặt
hàng để phía còn phần lớn sản phẩm đều không đề giá. Việc làm này nhằm
đánh lừa khách hàng và lực lượng chức năng, vì thế công tác quản lý giá
cả với những trường hợp “lách luật” là vô cùng khó khăn.
Khi
thắc mắc, nhiều chủ cửa hàng quần áo nói: “Mặt hàng ở đây lấy số lượng
lớn, mẫu mã giống nhau, ghi điển hình vài cái là được rồi. Nếu ghi hết
vừa mất thời gian, khách hàng khó khăn trong việc mặc cả”.
Tưởng
chừng với những sản phẩm giá trị nhỏ tiểu thương mới không niêm yết để
ăn lợi hoa hồng, tuy nhiên nhiều mặt hàng như xe đạp, thậm chí xe máy
cũng đề giá một cách mập mờ. Hay như đồ gỗ nội thất trên đường La Thành,
hầu hết đều không có niêm yết giá, khách hàng mua loại nào, vào chỉ,
chủ sẽ gọi mức giá.
Chị Trần Hương Ly (Cầu Giấy) cho biết:
“Giờ đi mua hàng, hầu hết giá ở chủ quán, họ bảo bao nhiêu tiền thì trả,
may chăng mặc cả giảm được vài nghìn”.
Lập lờ niêm yết, người dân chịu thiệt
Lập
lờ mức giá, mặc kệ quy định, có chăng niêm yết giá chống đối, mang tính
tạm thời là những mánh khóe “lách luật” của tiểu thương.
Tình
trạng này ở các cửa hàng kinh doanh thời trang phổ biến hơn cả, hầu hết
các sản phẩm niêm yết kiểu nửa vời, có sản phẩm niêm yết, có sản phẩm
không. Thậm chí có những cửa hàng chỉ niêm yết một nửa sản phẩm, số còn
lại thì tùy khách hàng trả giá.
Việc niêm yết giá mang tính chất tượng trưng
Chị
Hoàng Thị Hưởng (nhân viên bán thuê tại chợ Xanh, Cầu Giấy) thì thầm:
“Bọn tôi bán thuê được dặn khi nào thấy lực lượng chức năng đi kiểm tra
thì treo bảng giá, khi nào đoàn kiểm tra đi thì lại cất gọn vào trong
hoặc treo ở chỗ kín mà khách hàng không nhìn thấy”.
Cô
Nguyễn Thị Thuyên buôn bán hoa quả tại chợ đầu mối Long Biên cho hay:
“Giá các mặt hàng lên xuống hàng ngày, thì chúng tôi cũng cần phải điều
chỉnh theo. Đề giá để bán cũng được thôi nhưng như thế sẽ phải điều
chỉnh thường xuyên rất mất công”.
Dạo quanh vài vòng các
khu chợ lớn, chợ cóc, thậm chí shop di động “vỉa hè”, người mua có khi
phải mỏi mắt cũng không nhìn thấy cái bảng giá. Hình ảnh quen thuộc
thường thấy là hàng đống đồ được gắn đồng giá, khách hàng tha hồ lựa
chọn, mặc cả trong khung giá có sẵn. Chính vì tâm lý tham rẻ, nên khách
hàng vô tình đã tạo điều kiện cho tiểu thương có cơ hội “lách luật”.
Không
chỉ ở các sạp hàng nhỏ lẻ mới chấp hành theo kiểu chống đối như vậy,
các cửa hàng lớn cũng không chịu kém cạnh. Tại một cửa hàng túi, ví da
trên phố hàng Đường, thấy nhiều sản phẩm không đề giá, chúng tôi thắc
mắc thì bà chủ quát tháo: “hàng mới nhập về nên chưa niêm yết, mua cái
nào thì chỉ, khắc có giá”.
Hầu hết các ý kiến của người bán
đều cho rằng việc niêm yết giá làm mất thời gian của họ và gây khó khăn
trong việc kinh doanh và họ đều lờ đi.
Có thể dễ dàng nhận
thấy, đối với kiểu kinh doanh lập lờ giá này thì hình thức mua bán chủ
yếu vẫn là người chủ thách giá - khách hàng mặc cả, nếu cả hai bên đồng ý
thì bán.
Bạn Trần Ngọc Ánh (sv năm 4, Học viện Tài Chính,
HN) chia sẻ: “Đi mua hàng là phải trả giá nhiệt tình, bởi vì họ không
báo giá, toàn nói thách gấp 2 – 3 lần giá trị thực, chính vì thế, kinh
nghiệm của tôi khi mua đồ là phải trả giá giảm đi một nửa, nếu không là
bị hớ”.
Chính việc thờ ơ của khách hàng lại đem lại cho tiểu
thương khoản lợi nhuận rất lớn, còn người tiêu dùng thì bị “móc hầu
bao” một cách không hề hay biết.
Hầu hết người tiêu dùng
Việt bỏ tiền ra mua thứ mình cần nhưng lại không biết giá trị thực của
nó là bao nhiêu, không biết mua có bị đắt hay không. Thành thử khi đi
mua đồ thì chỉ ước chừng, nếu cảm thấy hợp túi tiền thì chấp nhận
mua.Việc các cửa hàng không niêm yết giá sản phẩm hay niêm yết giá khác
nhau làm ảnh hưởng không nhỏ tới quyền lợi người tiêu dùng.
Theo Báo PLVN *