Một ngày trước trận bán kết lượt về Việt Nam – Malaysia: Học, học nữa, học mãi
17/12/2010 5:56:37 PM
Nếu trận đấu ở Bukit Jalil kết thúc với tỷ số hòa, cũng có thể xem đó là một chiến tích với thầy trò HLV Calisto. Nhưng nhà vô địch đã ngã ngựa trên đất Mã, không phải 1 mà tới 2 bàn không gỡ. Chỉ một bài học: tôn trọng đối thủ và biết mình đang ở đâu, mà chúng ta học mãi vẫn chưa thuộc.
Cơ
hội vào chung kết (chứ chưa nói bảo vệ chức vô địch) của ĐTVN vào thời
điểm này đang mong manh như ngọn nến trước gió, bởi chúng ta sẽ phải
thắng người Mã tới 3 bàn cách biệt, trên sân Mỹ Đình vào chiều mai
(18/12). Một nhiệm vụ quá khó!
Vì đâu nên nỗi?
Tại chảo lửa Bukit Jalil (với
không dưới 50 ngàn CĐV đội chủ nhà, hò hét loạn xị và đốt pháo đùng
đùng), người Mã chấp nhận chơi rình rập, như thể họ đang trong vai đội
khách. Trong khi đó, phù thủy người Bồ đã chủ động dàn trận với 3 mũi
công: Thành Lương – Anh Đức – Vũ Phong, cùng 2 nhân tố yểm trợ phía sau:
Thanh Hưng – Tấn Tài, dưới sự chỉ huy của tiền vệ nhạc trưởng và là đội
trưởng Minh Phương. Một sự điều chỉnh có ý đồ và ông Calisto chỉ thông
báo trước giờ ra sân.
Vì lo sợ Thành Lương và Minh
Phương, 2 trong số những cầu thủ chơi tấn công hay nhất của ĐTVN vào
hiện tại, bị “bắt chết”, HLV Calisto đã dùng Thanh Hưng ngay từ đầu. Lúc
này, đội trưởng Minh Phương lùi xuống chơi như một tiền vệ phòng ngự
(thay vị trí Tài Em), thu hồi và điều phối bóng. Ông Calisto muốn dùng
Phương để “nhử” tiền vệ phòng ngự của đội chủ nhà dâng cao, tạo khoảng
trống cho cặp Hưng – Tài. Malaysia thoáng bất ngờ, nhưng họ kịp hiểu
ngay ra vấn đề.
|
Tất cả đang chờ đợi và hy vọng HLV Calisto sẽ đưa ĐTVN vượt qua khó khăn
|
Khi người Mã không sập bẫy, HLV
Calisto đã lại điều chỉnh, để trở lại với phương án cũ: tung Minh Châu
vào sân, lo nhiệm vụ phòng ngự, để Minh Phương rảnh chân hơn. Trong cả 2
hiệp đấu, có thể thấy, HLV Calisto đã không nhập cuộc với tư tưởng cầu
hòa. Khán giả và thính giả, thoạt nghe thấy sướng, bởi ai không yêu thứ
bóng đá đẹp, tấn công dồn dập?! Vả lại, nhà vô địch thì không thể cầu
hòa, trước đối thủ lần đầu tiên vào bán kết sau 14 năm như Malaysia.
Nhưng tiếc là vì sai với những con tính, nên chúng ta thất bại.
Điệp vụ giải cứu binh nhì
Còn bao nhiêu phần trăm, khả năng
ĐTVN có thể đi đến trận cuối cùng? 50, 30, 20 hay chỉ 1%? Những nhận
định, suy luận còn tùy thuộc vào cảm nhận của mỗi người, nhưng ngay vào
lúc này, chưa thể đưa ra câu trả lời. Về lý thuyết, chúng ta vẫn giành
quyền tự quyết, với 90 phút (hoặc hơn) được chơi trên sân nhà, nhưng
trên thực tế, có thể thấy cơ hội không còn nhiều cho ĐTVN. Cần phải thực
tế và nhìn nhận vấn đề một cách thật khách quan, để niềm tin còn lại,
không là nỗi thất vọng.
Khi Quang Thanh có thể sẽ tiếp tục
vắng mặt hoặc cùng lắm là vào sân từ ghế dự bị, sự trở lại của Tài Em
và Việt Cường, chỉ đủ để gia cố hệ số an toàn trước cầu môn, còn nhiệm
vụ tấn công ăn bàn phải thuộc về tuyến đầu. Nhưng với chỉ những con
người ấy, phương án ấy, khó hy vọng ĐTVN có thể thay đổi được số mệnh,
ngay cả khi thầy trò HLV Calisto được chơi bóng ở Mỹ Đình. Thực tế là
chúng ta đã tấn công phủ đầu đối thủ, giành quyền kiểm soát trong phần
lớn thời gian hiệp 1 trận lượt đi, nhưng không đem lại kết quả.
Malaysia sẽ lại phòng ngự chủ
động, không phải một chiếc xe buýt 2 tầng, mà có khi đến cả toa xe lửa
cũng nên. Nhưng, không thể ngồi đó, chịu bó tay bất lực để nhìn người Mã
làm điều họ muốn ở Mỹ Đình. Khi Anh Đức gần như đã bị phong tỏa (từ
trận đấu với Singapore đến cuộc đối đầu ở lượt đi trên đất Mã), việc
chuyển qua phương án “săn” với 2 mũi công, có thể là một giải pháp. Việc
chọn bộ đôi nào (có thể không còn tên Anh Đức), là chuyện của ông
Calisto.
Chờ đợi và hy vọng!
Theo Thể Thao & Văn Hoá Online